Cats emoji, question mark - itsqnhu

Admin
An Archive of Our Own, a project of the Organization for Transformative Works

Đó sẽ là một sự thổi phồng quá mức khi nói rằng Charles ghét Max.

Anh không hề ghét tên đó; anh chỉ không quá thích hắn thôi. Nhưng sự ghét bỏ này cũng chỉ diễn ra sau khi Max 7 tuổi tuyên bố rằng em bé Mick thích hắn hơn Charles.

Nên là, khi Seb hỏi Charles về việc lập thành một đội với Max cho nhiệm vụ sắp tới, anh chỉ không thể nói không.

“Tại sao không phải là Carlos hả thầy?” Charles đòi hỏi. Seb thường bắt cặp anh và Carlos cho các nhiệm vụ, họ làm việc tốt cùng nhau, phép thuật của họ bù trừ cho nhau, và Carlos là một trong số ít những phù thủy Charles có thể hiểu. Chắc rồi, họ cũng có lúc cãi nhau tưng bừng, nhưng không điều gì thành vấn đề cả. Carlos cũng thông cảm cho những vấn đề của anh, những thứ anh đặt vào các nhiệm vụ phải thật hữu ích và có tính xây dựng, không giống như, bạn biết đấy, vài người tựa như Max.

“Carlos là một trong những cộng sự mà Fernando đã chọn để đi cùng mình đến Tây Ban Nha, và họ sẽ đến nơi tối nay,” Seb nói với cái nhướn mày. Họ đang ở trong văn phòng của người lớn tuổi hơn; Seb ngồi đằng sau bàn trong khi Charles nghiêm túc đứng trước mặt y. “Nhóc biết việc đó, đúng chứ?”

Anh cảm nhận được một làn sóng xấu hổ vỗ qua người mình. Charles không biết; anh quên kiểm tra bản thông báo hôm nay. “Tất nhiên là em biết!”

“Được rồi, vậy...” Seb tiếp tục. “Nhóc và Max sẽ đi đến một kho hàng bỏ hoang ở-”

“Thế còn George?”

Seb thở ra một hơi và đặt tờ nhiệm vụ lăn trên bàn. “George sẽ không ở đây cho đến tuần sau. Lewis đem theo cậu ấy để kiểm tra và giám sát phần mới của chương trình ‘Say Yes to the Robe’.”

Charles nhăn mày trong bối rối. “Đó là cái quái gì vậy?”

“Một chương trình thực tế. Thật đó hả, Charles, họ đã quay đến mùa thứ ba rồi!” Seb quở trách anh. “Nhưng dù sao thì, ta đã nói đến đâu rồi nhỉ? Phải rồi, nhiệm vụ của nhóc. Kho hàng bỏ hoang ấy bị nghi ngờ là-”

“Lando thì sao?" Charles liều mạng cắt ngang.

“Mark muốn Lando giúp Oscar với một vài bùa chú chữa lành.” Seb khục khịt cau mũi. “Lần cuối Oscar cố gắng giúp một người bị hạ thân nhiệt, cậu ta đã thật sự nghĩ đó là tên của cậu chàng đó¹. Dù sao thì, nhiệm vụ của nhóc-”

¹ hypothermia: hạ thân nhiệt, nhiệt độ cơ thể thấp hơn mức bình thường, Oscar nghĩ hypothermia là tên của người bệnh nhân đó.

“Pierre?”

“Charles,” Seb nói. “Max đã đồng ý làm nhiệm vụ này, vậy nên nhóc sẽ đi với cậu ta.”

Charles chớp mắt mấy lần trong sự kinh ngạc. “Đợi đã, cậu ta đồng ý?”

“Với tấm áo choàng? Không.” Seb tự cười với câu đùa của mình, trong khi Charles rên rỉ, hoàn toàn hết cách với thầy của mình. “Tất nhiên là cậu ấy đồng ý với nhiệm vụ rồi. Cậu ấy là một người chuyên nghiệp, Charles, không giống nhóc bây giờ, thành thật đấy.”

“Em là một người chuyên nghiệp!”

“Thật sao?” Seb nhướn mày, thích thú. “Thế nhóc sẽ nhận nhiệm vụ này, đúng chứ?”

Charles ngập ngừng trong chốc lát. Anh dành rất nhiều sự kính trọng cho Phù Thủy Tối Cao Sebastian Vettel; thật sự đấy. Seb là người hướng dẫn của anh, thầy của anh. Người đã chấp nhận anh khi những người khác lo sợ vì thứ bản chất phép thuật hủy diệt mà anh mang. Nên theo bản năng, Charles luôn cố gắng làm hài lòng thầy của mình.

Ừ thì, trừ lần Seb gọi cuộc gọi khẩn cấp cho anh vào lúc nửa đêm để bảo Charles mua một vài miếng bao cao su và chất bôi trơn bởi vì y và Kimi đã dùng hết chúng.

Nhưng tham gia một nhiệm vụ với Max trong cả tá người? Một tuần sau cái tai nạn thảm hại liên quan đến thứ bùa yêu chết tiệt mà Lewis tạo ra?

Tất nhiên là không rồi.

“Ta biết nhóc đang nghĩ gì trong đầu đấy.” Seb quở mắng với một nụ cười nhăn nhở. “Nghĩ theo hướng này đi, nhóc. Sao nhóc và Max không dùng cơ hội này để hiểu nhau hơn?”

“Tu as perdu la tête?” Charles kêu lên, kích động. “Tại sao em phải làm thế?”

“Bởi vì nhóc và Max hình như đã yêu-”

“Đó là một sự nhầm lẫn.” Charles quả quyết. “Có gì đó đã sai với câu thần chú. Em chắc đấy.”

Seb buồn cười nhìn anh. “Chúng ta đang nói về thần chú của Lewis Hamilton, nhóc biết mà, đúng chứ?”

Charles phẫy tay. “Con người đôi khi mắc sai lầm mà.”

“Nhưng không phải Lewis.”

“Kể cả Lewis.”

“Charles-” Seb bắt đầu nản lòng.

“Thầy không hiểu, Seb. Em không thể-” Charles dừng lại, cả cơ thể anh run kịch liệt, và anh để ý rằng đầu ngón tay mình bắt đầu ấm lên với phép thuật. “Em không thể yêu cậu ta.”

Seb nhìn hoàn toàn bối rối. “Tại sao lại không?”

“Bởi vì cậu ta là Max.”

“Thì có cái quái gì sai với việc đó chứ?”

Charles giữ im lặng.

Seb thở dài. Nhìn khắp giới phù thủy tối cao, y đã là kiểu người thấu hiểu nhất, nhưng kể cả là Sebastian Vettel thì cũng có giới hạn của mình. “Nghe này, Charles, ta không biết chuyện gì đang diễn ra giữa hai đứa, nhưng nhóc có thể chỉ cần nhận nhiệm vụ này thôi được không?” Y đẩy cuộn giấy lăn tới trước. “Mọi người bắt đầu nghi ngờ rằng kho hàng bỏ hoang ấy có lẽ là nơi mà một số phù thủy xấu giữ các loài động vật dùng cho phép thuật hiến tế. Ta cần nhóc và Max đến đó xem xét. Ta biết nhóc yêu động vật nhiều thế nào-”

“Alex cũng yêu động vật mà.” Charles lầm bầm.

Seb nhăn mặt. “Ừ thì, Alex cũng không rảnh lúc này vì Jenson đem theo cậu ta và Logan là các phù thủy đại diện đến Hội đồng Điểu Nhân Chân Đà Điểu². Nghiêm túc đấy! Nhóc không hề đọc bảng thông báo hôm nay đúng chứ?”

² Council of Ostrich Legged Harpies.

Charles đột nhiên thấy hứng thú với giày của mình.

“Không quan trọng.” thầy của anh tiếp tục, và Charles biết anh đã thua trận đấu này rồi. “Nhóc và Max sẽ đến kho hàng bỏ hoang vào tối nay. Không thương lượng gì nữa. Chi tiết về nhiệm vụ của nhóc ở trong cuộn giấy. Ta đề nghị nhóc bắt đầu đọc nó bây giờ nếu không muốn bị choáng ngợp về sau.”

--

Để nói Charles sẽ bị choáng ngợp vì nhiệm vụ của mình đã là một sự nói giảm nói tránh.

Max đã đấu tranh suốt cả đường đi đến đây rằng cậu ta mới là người nên giữ cuộn giấy vì hắn không tin vào khả năng định hướng của Charles cho lắm. Charles, ở chiều ngược lại, rất là bị xúc phạm, nhưng anh không chống chế gì được bởi vì anh biết đó là sự thật, và anh ghét Max cùng gương mặt đẹp trai phiền nhiễu của cậu ta vì việc đó.

“Cậu biết đấy,” Max nói, “Đây không phải những gì tôi nghĩ về một kho hàng bỏ hoang sẽ trông như thế nào.”

Hai người đứng trước lối vào của nơi mà Seb gọi là kho hàng bỏ hoang. Max nói đúng; tòa nhà trông chẳng có chút gì gọi là bỏ hoang cả. Kho hàng được xây ở rìa một điền trang xí nghiệp nhưng trông vẫn nguyên vẹn đến ngạc nhiên và hoàn toàn chẳng bị sứt mẻ miếng nào. Bề ngoài của nó là một màu xám trơn trông như mới được sơn lên, với không một vết nứt hay lỗ hổng nào trên tường. Rộng lớn, những cửa sổ hiu hắt nắng xếp dọc bên cạnh đó, một chi tiết lạ lùng đối với nơi đáng lẽ phải đổ về cát bụi từ lâu rồi. Tuy nhiên, mấy cái màn cửa u buồn kia trông có hơi bẩn và như họ có thể đã dùng một bùa tẩy lên đó.

Charles tập hợp phép thuật vào tay mình, sẵn sàng giải phóng chúng. “Được rồi,” anh nói, cuộn tròn găng tay. “Lùi lại, Max, chúng ta sẽ phải làm sập cái cửa này-”

Nhưng Max làm lơ anh, vươn tay vặn lấy nắm cửa hai cái. “Nó không khóa.” Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó không nhìn đến Charles lấy một cái, hắn đẩy mở cửa và bước vào bên trong.

Charles muốn đấm hắn, hoặc hôn hắn, hoặc đấm rồi hôn hắn thật sâu, nhưng tuy nhiên vẫn đi theo người kia.

Họ đang đứng trong một sảnh lớn. Bên trong, bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, quá sạch sẽ, và Charles có thể bắt được mùi thảo dược cùng một chút trầm hương cuốn đi từ các góc. Rực rỡ, ánh sáng lấp lánh của mặt trăng phản chiếu trên đèn trần bằng thủy tinh, làm rõ ràng những thùng chứa rỗng tếch chất đống được xếp ngay hàng thẳng lối một cách có tổ chức.

Cả Charles và Max nhanh chóng dừng lại trong sự cảnh giác. Một ánh nhìn lẫn nhau là đủ để họ hiểu chuyện gì đang diễn ra. Những chi tiết nhỏ, kì lạ này gợi ý rằng có gì đó nguy hiểm đang ẩn nấp. Trong bóng tối, có một cái cũi làm bằng gỗ, điểm một vài vệt máu cũ đã khô. Charles có thể thấy một vài vết trầy và vết cào trên sàn, và bằng cách chúng nằm đó, đó trông giống như do động vật có móng hơn là con người có thể để lại. Sàn nhà sáng có một ít lông vũ và xương nằm rải rác xung quanh, nhanh chóng bị thổi đi nhưng vẫn kẹt lại ở những góc và vết nứt.

“Ừ thì giờ chúng ta đã ở đây.” Charles nói khi anh nhìn một đám gián chạy tán loạn khắp sàn nhà, bị hoảng sợ bởi sự xuất hiện bất thình lình của họ.

“Không có gì giống với trong cuộn giấy đã nói,” Max trả lời khi hắn cúi người để nhặt một mảnh xương cạnh chân mình. “Bẩn, đúng, nhưng bỏ hoang? Không, tôi sẽ nói là bí ẩn.”

Rất thường xuyên, một tiếng ngâm nga dịu dàng xuyên qua không gian, âm thanh ngắn ấy có thể được cảm nhận từ trong xương, hơn là từ tai. Charles có thể nghe được Max đã sẵn sàng rút kiếm ra, nhuốm đầy thanh bạc với phép thuật. Max là một trong số ít phù thủy thích dùng vũ khí--trong trường hợp của hắn là kiếm--như một cách để ổn định phép thuật thoát ra, và hắn ta quá giỏi trong việc đó khiến các phù thủy tối cao không thể không cân nhắc việc thăng tiến hắn vào vị trí của họ.

“Nhưng không có gì ở đây cả,” Charles nói, liếc nhìn xung quanh trong sự bối rối. “Cậu có nghĩ bọn chúng đã biết chúng ta sẽ đến đây không?”

“Gần giống thế,” Max thở dài. “Hoặc là bọn chúng quá mạnh để chú ý hoặc trong chúng ta có một tên gián điệp.”

Charles chế nhạo điều đó. “Yeah, phải rồi.”

Ngược lại, Max bắn về phía anh một cái liếc mắt. “Không gì là không thể, Leclerc.”

“Tôi đã nói gì về-”

“Cậu nghe thấy không?” Max cắt ngang; hắn bỗng đứng thẳng trong sự cảnh giác, và Charles ngay lập tức làm theo. Họ cùng dùng phép thuật cùng một lúc trong khi nhìn xung quanh, tìm kiếm bất kì dấu hiệu của sự chuyển động nào.

“Bên này.” Charles nói khi anh chỉ vào thứ gì đó ở giữa phòng. Sàn đá cẩm thạch ở đây được vẽ bằng loạt những biểu tượng của thuật gọi hồn³- một ngôi sao năm đỉnh bên trong một vòng tròn được bao quanh bởi một hình vuông; một ngôi sao năm cánh*. Bên trong ngôi sao năm cánh đó, một bồn chất nhầy đen đặc trông như máu đang tạo ra những bóng khí lớn và âm thanh sôi sùng sục. Và rồi, chỉ khi họ bắt đầu tiến lại gần hơn, một tiếng gào lớn từ bề mặt bồn với nhiều những chiếc xúc tu và một cơ thể to, ốm trông giống một con bạch tuột.

³ necromantic patterns

* a pentagram

“Đó con mẹ nó là một con Kraken!” Max hô lớn.

Cằm của Charles như muốn rớt tới nơi khi mấy chiếc xúc tu của con quái vật vung vẩy điên cuồng, phá đổ mọi thứ trên đường đi của nó, bao gồm cả những cái thùng rỗng và hộp gỗ. Khi một trong những chiếc xúc tu gần như đánh trúng dưới chân họ, Charles hét lên với Max, “Chúng ta phải giữ nó bên trong ngôi sao!”

Max hỏi lại. “Bằng cách nào?”

“Chia ra.” Charles nói, “Cậu đánh lạc hướng thứ kia, tôi phục kích nó từ phía sau.”

“Tại sao tôi lại là người đánh lạc hướng nó?”

“Giờ có làm không thì bảo!”

Khóe miệng Max giựt giựt trong sự không đồng ý, nhưng hắn vẫn gật đầu. “Được, chỉ đừng làm gì ngu ngốc.” Sau đó hắn nhảy sang bên và bắt đầu hét lớn trong khi vẫy cao tay, cố gắng thu hút sự chú ý của con quái vật.

Charles rủa lớn khi con Kraken bắt đầu trèo ra khỏi ngôi sao, phá hủy những viên đá cẩm thạch xung quanh đó và làm vỡ cả những cột đá lớn thứ chống đỡ cả tòa nhà xuống sàn. Anh chạy theo hướng con quái vật, bao đầy bởi phép thuật--bám cả hai tay vào một trong những chiếc xúc tu, và, với cách cực khó khăn, leo lên nó. Con quái vật có vẻ đã để ý đến anh, người đang chạy nước rút trong khi cố giữ thăng bằng trên chiếc xúc tu, và bắt đầu rú lên, quay cả cơ thể nó khỏi Max.

Bởi vì một nửa cơ thể của con quái vật vẫn chìm trong đống chất nhầy, Charles phải rất chật vật để tự giữ thăng bằng, đặc biệt là khi cơ thể của nó bắt đầu di chuyển lung tung. Xa khỏi tầm nhìn của Charles, anh có thể thấy Max di chuyển theo hướng một trong những cái xúc tu, và, với một cái nhìn kết tội trong đôi mắt xanh biển của hắn, người kia nhảy lên và chém đứt cái xúc tu, ngay trước khi con quái vật đuổi theo Charles. Con Kraken để một tiếng gào tệ hại và tổn thương khác lọt khỏi cổ họng nó, và nó giật lùi lại, cũng làm Charles mất thăng bằng.

“Max, tên ngốc!” Charles mắng, “Tôi bảo cậu đánh lạc hướng nó, không phải làm nó nổi điên!”

“Là tôi đang cố đánh lạc hướng nó khỏi cậu, tên đần!” Max trả lời. Thậm chí trong giữa cuộc chiến, tên này trông vẫn đẹp trai một cách lố bịch. “Khỏi cần cảm ơn.”

Và nó có tác dụng. Sự chú ý của con quái vật hoàn toàn dồn về phía Max, người vừa thành công chém đứt một cái xúc tu khác. Charles dừng lại một khoảng khi anh nhìn thấy thanh kiếm của Max bị vấy bẩn với máu thần⁴ - máu của quái vật, và dính cả một ít lên trên tóc hắn. Nhưng Max, chú ý sự lo lắng của anh, đã hét lên với Charles, “Đi!” trước khi biến mất phía sau cơ thể con quái vật, nơi mà hắn chắc chắc sẽ chém đứt một cái xúc tu khác.

⁴ ichor

“Verdammt, điều này thật thất vọng,” Charles nói khi anh trèo lên cơ thể của con quái vật. Anh điều khiến phép thuật của mình bao trùm khắp bàn tay, thật mạnh, đánh vào bên trong cơ thể của nó. “Giờ mình nói như Seb vậy.”

Anh, giữa đống hỗn độn, vẫn chú ý những cái xúc tu mà Max đã cắt không hề mọc lại, hoặc ít nhất con bạch tuột cỡ lớn này không hoặc không thể tự chữa lành. Có vẻ nhận ra nó đang dần thua trong cuộc chiến, Kraken bất ngờ giật ngược về sau, chuẩn bị chạy trở về bên trong ngôi sao. Charles nhận ra nó đang muốn chạy trốn, anh xoay người và hét lên với Max. “Cứ tiếp tục cắt hết xúc tu của nó! Nó sẽ không bơi được mà không có chúng.”

“Xuống khỏi nó ngay, Charles!” Max hét ngược lại anh, đôi mắt xanh của hắn lấp lánh sự lo lắng. “Tôi đã nói cậu đừng làm gì ngu ngốc!”

Khi Charles muốn mở miệng trả lời, con quái vật nhào tới và đập mạnh liên tục cái xúc tu của nó xuống sàn đá hoa cương. Nhưng Max, nhanh như một chú báo, lao theo con quái vật và đánh nó, chém đứt một cái xúc tu khác, thứ máu gớm ghiếc nhầy nhụa phọt ra, bao phủ lên hắn. Charles hét lên lời cảnh báo trễ. Anh nghiến chặt răng trước khi đặt tay mình thật mạnh lên da thịt nó, rồi dẫn một lượng phép thuật vào đó khi anh kéo mạnh cơ thể mình xuống với một lực mà khi anh nhìn lên, Charles có thể thấy mấy miếng thịt đỏ lòm chào đón anh. Máu đen chảy ra, và con quái vật thình lình giật mạnh cơ thể nó lại, phô bày một vết thương lớn. Khi Charles liếc nhìn, trong khi lảo đảo nguy hiểm bên dưới cơ thể con quái vật, Max vung tay hắn, với sự chính xác của một phù thủy kĩ năng cao, ném đi thanh kiếm của hắn.

Thanh kiếm lao thẳng vào chỗ vết thương lớn và tự bốc cháy bên dưới da thịt của con Kraken. Con quái vật gào rú--như tiếng rên rỉ của nữ thần báo tử--rồi những chiếc xúc tu cuộn tròn, bao bọc cơ thể nó, và tự siết chặt chính mình trước khi nổ tung tóe như một cái vòi sen tắm máu và biến mất như khi một con quái vật kết thúc đời nó. Trong lúc đó, Charles, người vừa mất đi bệ đỡ, trượt thẳng xuống sàn với một tiếng hét bất ngờ. Max bất thình lình kéo mạnh anh khỏi ngôi sao và nói, “Ngôi sao này sẽ sụp đổ; chúng ta con mẹ nó cần chạy khỏi đây ngay!”

Đủ rõ ràng, không lâu sau đó, cả sảnh chờ bắt đầu rung lắc như thể có động đất, chỉ ngay khi họ vừa cong giò bỏ chạy ra khỏi cái ngôi sao quỷ quái.

“Cái quái gì đang diễn ra vậy?”

“Chẳng biết nữa! Nhưng bất kì ai cố gắng triệu hồi một con Kraken khát máu phải muốn thứ gì đó để làm với-”

“Với gì, Max?” Charles hỏi khi anh chạm lên tay cầm để đẩy mở cửa, nhưng khi không nghe thấy gì từ Max, anh nhìn lại. “Max?”

Max không trả lời; sự chú ý của hắn xem chừng đã được cố định lên thứ gì đó bên kia căn phòng.

“Max!” Anh bật thốt một tiếng hét hoảng loạn. Đèn trần bắt đầu rơi xuống, gần như phá hủy mọi thứ xung quanh họ. “Cậu đang làm gì vậy? Tòa nhà này đang sập xuống cùng cái ngôi sao chết tiệt đó!”

“Có một con mèo.”

“Gì cơ?”

“Một con mèo,” Max lặp lại với giọng thì thầm, hắn chỉ. “Có một cái cũi phía bên kia.”

Charles nhìn qua nơi mà Max đang chỉ. Quả thật, có một con mèo Bengal lông dựng hết cả lên đang nằm cuộn tròn bên trong cái cũi gỗ. “Chúng ta không có thời gian! Phải rời khỏi đây ngay bây giờ, Max!”

Nhưng Max đã sẵn sàng di chuyển, hành động khéo léo né đi tất cả những tảng đá lớn và mảnh vỡ bay trên đường của hắn. Charles rủa to nhưng vẫn bất đắc dĩ đi theo người kia. Khi họ chạm được vào cái cũi, Max nhặt nó lên, đặt ngang tầm mắt, và thở hổn hển. “Có tới hai đứa lận!”

“Được rồi, vui lắm, hài lòng rồi chứ. Giờ chuồn khỏi đây thôi.”

Giữ cái cũi thật chặt, Max và Charles lao về hướng cửa. Nhưng thật không may, Charles đâm vào một trong những cột đá chống đỡ cuối cùng, và giờ phần phía trước của kho hàng, cái mà trông không hư hại mấy đó, bắt đầu gia nhập cuộc đua đổ vỡ cùng phần còn lại đã tan nát sẵn sập còn nhanh hơn.

“Cái quái-CHARLES!”

“T-Tôi không cố ý!” Charles nhìn cột đá trong sự hoảng loạn.

Nhưng Max chẳng quan trọng nó và nhanh chóng kéo mạnh lưng áo anh với bàn tay tự do của mình. “Benje gek? Chúng ta không thể có thêm bất kì cái trượt-chân nào lúc này nữa, tên ngốc!” Max nói khi hắn khéo léo giúp họ tránh mấy thứ đang vỡ vụn trên đầu mình.

Khi họ cuối cùng cũng đến được trước cửa, Max phải đá nó một cái thật mạnh để mở vậy nên họ có thể chạy thẳng qua. Hai chàng trai chạy nước rút nhanh nhất họ có thể để thoát khỏi đống đổ nát, và khi họ nhìn lại, họ chẳng thấy gì ngoài cái nền tan tành của một tòa nhà giờ-đã-dẹp-lép.

“Seb sẽ giết chúng ta, đúng chứ?” Charles lo lắng hỏi.

Max, trong khi ôm cái hộp gỗ trước ngực mình, nạt anh. “Ngài ấy sẽ giết cậu trước, điều này thì chắc chắc đấy.”

--

Cuối cùng, vì phép màu nào đó mà họ đã sống sót qua cơn thịnh nộ của Sebastian Vettel. Cảm ơn Chúa vì điều đó. Charles khá là nghi ngờ họ còn sống là vì Max đã đem mấy con mèo theo đến văn phòng của người đàn ông khi hai người đến để báo cáo về nhiệm vụ của mình.

“Các cậu định sẽ làm gì với chúng?” Seb hỏi họ, nhẹ nhàng vuốt ve một nhóc mèo đang cuộn tròn trên đùi y, trong khi một nhóc khác đang gà gật trên chồng giấy chất đống không xa.

“Em sẽ chăm sóc chúng,” Max đơn giản trả lời. “Em đã luôn muốn trở thành một người cha.”

Seb gật đầu. “Cậu đã đặt tên cho chúng chứ?”

“Jimmy và Sassy.” Cậu trai người Hà Lan nói đầy tự hào.

“Wow, cậu còn chuẩn bị sẵn cả tên.” Charles khịt mũi chế nhạo, thứ khiến anh nhận lại một cái liếc mắt từ Max.

“Điều đó tốt mà.” Seb hòa giải. “Alex sẽ trở về vào ngày mai, và em có thể đem bọn mèo đến để cậu ấy kiểm tra và chắc rằng chúng vẫn ổn.”

“Đó cũng là điều em định làm.”

Seb bỗng chuyển hướng nhìn anh với một cái nhìn thắc mắc, và Charles nhanh chóng giơ hai tay lên. “Đừng có nhìn em. Bọn chúng không phải trách nhiệm của em.”

“Nhưng hai đứa tìm thấy chúng cùng nhau, không phải à? Ta đang nghĩ là nhóc có lẽ cũng-”

“Max tìm thấy chúng một mình.” Charles nói. “Em, vào lúc đó, đang nỗ lực cứu cái mạng nhỏ này của mình khỏi một đống gạch đá đang rơi xuống đầu.”

“Một hành động ích kỉ.” Max lầm bầm.

Nhưng Charles nghe được. “Cậu mới nói gì đó?”

“Hai đứa, dừng gây hấn với nhau đi.” Seb cho phép mình thở dài một hơi, ngăn cản cuộc cãi vã tiếp theo của Charles và Max--hai đứa này như kiểu có mọi thời gian trên Trái Đất để cãi nhau ấy. “Hai đứa đi được rồi. Ta cần hoàn thành bản báo cáo cho nhiệm vụ khủng khiếp của mấy đứa, và hai bây đang khiến ta nhức đầu đấy. Đi cả đi, ngay bây giờ.”

“N-Nhưng... Mèo của em!” Max lắp bắp, chỉ vào hai nhóc mèo Bengal vẫn đang vui vẻ ngủ ngon lành.

Seb chỉ quăng cho hắn một cái nhìn tối tăm.

--

Charles đã nghĩ đó sẽ là lần cuối anh nhìn thấy lũ mèo, nhưng anh đã sai.

Cuộc sống của một phù thủy là lăn lộn với phép thuật, nguy hiểm, và sự kích động suốt mấy ngày trời. Nhưng đôi lúc, tất cả những gì Charles muốn là ở trong nhà- nằm lười trên sofa xem Netflix như một con người bình thường. Nên trong suốt cả ngày nghỉ của mình, anh đã mời Pierre đến căn hộ để ra ngoài một chút. Giờ, cả hai người bọn họ đang cuộn tròn trên sofa, xem một bộ phim làm lại tệ hại tên Lord of the Quills.

“Putain, mình thật sự cần biết liệu trình chăm sóc tóc ASAP của Gandalf.” Pierre bảo anh. “Vật lộn với các trận chiến và tóc ổng thậm chí còn không di chuyển một inch!”

Charles gật đầu trong sự đồng tình. “Còn mình thì cần của Legolas. Cậu thấy cách ổng hất ngược tóc trước khi nhảy khỏi vách đá không? Điên thiệt.”

“Mình biết, ngầu vãi. Mình luôn muốn để tóc dài giống thế.”

“Thế điều gì ngăn cậu lại?”

“Yuki,” Pierre nói, chun mũi. “Em ấy không thích mỗi khi tóc mình dài ra; ẻm bảo sẽ tự thân quẳng mình vào một hố đầy bọ nếu mình làm thế.”

Charles im lặng rùng mình, tưởng tượng khung cảnh một Yuki Tsunoda bé tẹo đang tung một Pierre tóc dài vào một cái hố đầy bọ trong khi cười điên dại.

“Nhưng mà Yuki đâu rồi? Mình không thấy cậu ấy gần đây.”

“À, em ấy và Liam đã đi thăm Mr. M từ hôm qua.” Pierre hô biến một trái táo từ không khí và cắn một miếng lớn.

“Ai cơ?”

“Mr. M,” Bạn thân của anh lặp lại.

Charles làm bộ mặt. “Mình nghe rồi, nhưng đó là ai vậy?”

“Mr. M là một Minotaur, Charles.”

“Mình không nghĩ là cậu sẽ thân thiện vậy với con mẹ nó một Minotaur, Pierre.” Charles nói ráo hoảnh.

Pierre cho anh một cái nháy mắt tinh nghịch.

Chuông cửa bất ngờ rung lên, và cả hai người đồng thời rên rỉ.

“Chắc là dịch vụ giao hàng.” Charles nói. “Cậu đi, Pierre.”

“Này, đó là đồ ăn của cậu, bạn yêu à.” Pierre đảo tròn mắt. “Cậu là một phù thủy, Charles, trong trường hợp cậu quên. Chỉ việc nhẩm một câu thần chú làm đồ ăn, và voila! Cậu có sẵn một bàn tiệc cho bữa tối! Nhưng không, thay vào đó cậu chọn đi đặt một cái dịch vụ giao hàng và đợi hơn nửa tiếng cho một bữa ăn nhanh!”

Charles làm lơ thằng bạn khi anh thôi cuộn tròn bản thân trên sofa và đi cầm lấy hóa đơn năm mươi đô la từ một cái bàn gần cửa. Anh mở cửa và thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào không ai ngoài Max Verstappen.

“Cậu làm gì ở đây?”

“Tôi cần cậu giúp,” Max nói, và chỉ sau đó, một âm thanh ‘meow’ vang vọng trong không khí. Đó là khi Charles chú ý rằng hắn đem theo hai cái lồng. “Với chúng.”

Charles không thể thôi nhìn chăm chăm vào hai cái lồng phía dưới. Bên trong, đó hẳn là hai chú mèo Bengal mà họ tìm được hai tuần trước.

“Đó là Max à?” Pierre hét lên từ bên trong nhà.

“Pierre ở đây với cậu?” Max nhướn mày. “Hoàn hảo, cả hai người có thể giúp tôi.”

“Giúp cậu với gì cơ?”

Charles đẩy mở cửa rộng hơn để Pierre có thể thấy Max và hai con mèo của hắn ở đây.

“Đây là mèo của cậu hả, Max?” Pierre phấn khích hỏi.

Max gật đầu, và hắn chuyển sự chú ý sang Charles, người vẫn hoàn toàn đứng đó. “Chăm sóc chúng giúp tôi. Tôi sẽ không ở đây trong hai tuần tới vì nhiệm vụ-”

“Dừng đã!” Charles ngăn hắn trước khi Max có thể hoàn thành câu nói của mình, đầu anh quay mòng. “Cậu muốn tôi chăm sóc chúng?”

“Ừ.”

Charles chớp mắt nhìn Max. Nhìn kĩ mới thấy, Max có vẻ mệt. Mắt hắn đỏ ngầu, quần áo thì nhàu nát, như thể hắn ngủ mà không thay đồ, và tóc hắn cần được cắt-- những ngọn mềm mại, đen bóng uốn lượn xung quanh tai và sau cổ hắn. Charles phải chật vật ngăn lại cảm giác muốn nhẹ nhàng vuốt chúng bằng đầu ngón tay mình.

“Sao lại là tôi?!”

“Cậu nghiêm túc đấy à?” Max hỏi bằng giọng lo lắng. “Tất nhiên tôi sẽ hỏi cậu. Cậu là cha mẹ khác của chúng mà!”

Charles há hốc miệng nhìn hắn.

“Vãi,” Pierre nhẹ thì thầm, gần như không nghe thấy. “Chuyện gì đây? Phán quyết quyền làm cha của Martin Brundle⁵ à?”

⁵ Martin Brundle’s Paternity Court

Nhưng cả Charles và Max đều làm lơ cậu ta.

“Tôi sẽ không... Tôi không... Cái gì chứ?”

“Tôi không có nhiều thời gian cho chuyện này. Đây,” Max nói, đưa một quyển sách nhỏ cho Charles. “Tất cả những gì cậu cần biết về bọn nhỏ đều ở trong cuốn sách này. Hãy chăm sóc tốt cho tụi nó, được không? Tôi sẽ gặp cậu sau hai tuần.”

“Max, đợi đã!” Giọng anh hẳn phải nghe tuyệt vọng lắm mới khiến Max dừng ngay lại. “Tôi không... Tôi chưa bao giờ có con thú nuôi nào trước đây. Sẽ ra sao nếu tôi vô tình giết tụi nó?”

Cả khuôn mặt của Max trở nên dịu dàng. “Cậu sẽ ổn thôi. Cậu sẽ không giết chúng.”

“Cậu không biết đâu.”

“Tôi biết,” Max nói. Hắn vươn thẳng tay vuốt nhẹ lên má phải của Charles. “Đó là lí do tôi ở đây, không phải à?” Với một nụ cười ngốc khiến cả thế giới của cậu trai người Monaco như nhòe đi, hắn chào Pierre lời tạm biệt và biến mất trong một đám khói trắng.

Charles chỉ đứng đó trong một lúc sau khi Max rời đi. Khuôn mặt anh đỏ ửng, và Charles có thể cảm nhận được phép thuật của mình cuộn trào khiến cơ thể anh run rẩy, đe dọa nổ tung từng inch lo lắng của anh thành những tiếng nổ bất chợt.

Pierre, người bất thình lình đứng ngay phía sau để kiểm tra biểu cảm của anh, nhẹ co người. “Nhìn cậu thảm quá, bạn yêu ơi.”

Charles chộp lấy trái táo từ tay Pierre và quăng nó vào mặt tên bạn thân.

--

Cả Jimmy và Sassy, rất biết ơn là, có vẻ không xem ngôi nhà khiêm tốn của anh như một mái nhà tạm thời của chúng.

Sau chuyến đi nhanh đến cửa hàng thú cưng, Charles đem về một đống thức ăn và ổ cho mèo với hy họng rằng chúng có thể giúp anh cầm cự ít nhất hai tuần nữa bởi vì Max chẳng đưa anh bất kì món đồ tiếp tế nào cả. Anh muộn màng nhớ ra mình nên kiểm tra xem lũ mèo thích đồ ăn hãng nào nhất trong cuốn sách mà Max đưa trước khi cắm đầu đi mua đủ thứ về. Giờ thì tất cả những gì anh có thể làm là hy vọng rằng Jimmy và Sassy sẽ không gầm gừ vào mấy thứ mà anh đã chọn.

Chỉ sau hai ngày sống chung, Charles có thể khẳng định rằng cả hai chú mèo có hai tính cách hoàn toàn đối lập nhau. Jimmy là một quả cầu năng lượng đúng nghĩa, lao vùn vụt quanh ngôi nhà một cách đầy nhiệt huyết, vồ bắt mọi con bọ bay đến từ cửa sổ, và leo trèo lên mấy món đồ trong nhà như thể nó đang trong một cuộc đi săn. Bất cứ khi nào Charles về nhà sau ngày dài làm việc, Jimmy sẽ lao băng băng qua căn phòng, cái đuôi vẫy kịch liệt trong sự phấn khích và một tiếng ‘meow’ lớn để chào mừng anh về nhà.

Sassy, ở chiều ngược lại, không quan tâm lắm tới mấy cái trò đó. Nó thích nằm ườn ra đó ở chốn yêu thích của mình là một góc chan hòa ánh nắng mặt trời trong phòng khách của Charles hơn. Sassy hiếm khi nào nhúc nhích trừ những khi nó uể oải vươn người hay đổi sang một chỗ dễ chịu hơn khi ánh nắng mặt trời di chuyển. Và khi Charles cố thử vuốt ve nó, nó sẽ gầm gừ với anh, hoàn toàn không thích việc đó.

“Mày giống bố mày thật đấy,” Charles thì thầm khi anh liếc nhìn một Sassy đang ngủ. “Max cũng gầm gừ với tao y vậy một lần khi tao cố chạm vào tóc cậu ta.”

Và như thể nghe hiểu anh nói gì, Sassy chậm rãi mở mắt và lại rít lên với Charles.

Charles khịt mũi. “Nên thấy may vì mày dễ thương đấy.” Anh giữ điện thoại trước mặt con mèo và chụp vội một vài bức ảnh Sassy đang gà gật trên chốn yêu thích của nó cạnh cửa sổ. Sau đó anh gửi chúng cho Max với một dòng tin nhắn, ‘Nó khè tôi bốn lần hôm nay, kỉ lục mới đó!’ và Max trả lời ngay lập tức, ‘Cục cưng của tôi!’ kèm theo một đống biểu tượng cảm xúc mắt trái tim.

Charles mỉm cười dịu dàng khi nhìn vào điện thoại sau đó chuyển hướng sang Jimmy, đứa đang nằm ngủ trên ghế để chụp một vài bức ảnh sau khi Max nhấn chìm điện thoại anh với mấy tin nhắn kiểu, ‘Jimmy đâu rồi?’ và ‘Cục cưng còn lại của tôi đâu?’

Cũng không tệ khi có thú cưng, Charles nghĩ khi anh ngước lên khỏi điện thoại để trông thấy hai chú mèo đang ngủ với những tiếng bru bru chậm rãi. Còn hơn cả ổn đấy chứ.

Sau cùng nó cũng không tệ đến thế.

Nhưng trời ạ, anh đã mắc sai lầm về điều đó.

--

Ngày kế tiếp, Charles đột ngột bị đánh thức bởi điện thoại của mình, thứ cứ rung lên không ngừng trong suốt nửa giờ. Anh bất đắc dĩ với lấy điện thoại và cuộn xuống phần tin nhắn chỉ để tìm ra rằng nguyên nhân của tất cả sự quấy nhiễu này là vì bộ đôi trời đánh Esteban và Pierre đã quên dùng bùa lú trong suốt nhiệm vụ của họ vào ngày hôm qua, và giờ Seb đang thân ái yêu thương trao cho họ một trận mắng điếc tai.

Khi Charles đang đổ đầy bát cho tụi mèo bằng đồ ăn sáng của chúng nó, từ hư không, một ngọn lửa phựt cháy trước mặt anh, thứ khiến cả Jimmy và Sassy hoảng sợ đôi chút. Nhưng Charles gần như không phản ứng; anh biết đó là cái gì: một tin nhắn hỏa tốc. Anh tiến về trước để cầm lấy mẩu giấy được gửi kèm và nhướn một bên mày khi anh thấy nội dung của lời nhắn.

“Từ Lando đến Charles. Biểu tượng chú rể, dấu chấm hỏi.” Anh đọc lớn nó, chẳng hiểu gì cả. “Cậu ta muốn nói cái gì vậy?”

Anh nhanh chóng chụp lại lời nhắn và gửi nó vào nhóm.

Anh nhắn, ‘Cái gì đây?’ Lando nhanh chóng trả lời, ‘Broom Simulator⁶ tối nay chứ gì nữa bồ.’

⁶ Trò chơi giả lập chú rể

‘Ồ, vậy ra ý nó là vậy.’ Alex nhắn. ‘Mình không biết đấy, cảm ơn các cậu.’

Tin nhắn của George đến ngay sau đó. ‘Alex!! Cậu phải là người thông minh nhất trong bốn đứa mình chứ!’

‘Không phải là mình không hiểu nó viết gì. Nhưng mình còn không thể đụng được ngón tay đến tờ giấy nữa vì nó xuất hiện ngay trước mặt Horsey, và nó chỉ việc xé nát mẩu giấy bằng móng trước cả khi mình kịp chạm vào.’

Charles cười toe khi nhìn Jimmy và Sassy với niềm tự hào. “Mấy đứa đúng là mèo ngoan.”

“Các cậu đã nghe chưa? Nhà phát hành vừa ra mắt một con game mới giống cái chúng ta đang chơi, và đoán xem nó tên là gì?” Lando hỏi sau đêm đó khi bốn người họ cùng online cho buổi chơi game đêm thông thường của họ.

“Gọi là gì?”

“Carpet Simulator!”

Charles nhỏ giọng rủa khi chú rể của anh tông vào xe tải chở cây. “Carpet Simulator⁷, thật luôn?”

⁷ Trò chơi giả lập thảm bay

“Yeah, giống như trong Aladdin!”

“Không thể tin được điều đó.” George nói với một nụ cười sau khi nhốt chú rể của mình và Alex để rồi nhận lại từ bạn trai mình một tiếng la lớn “GEORGE!”. “Nhưng mà này, hãy chơi Harpy Harpy Siren sau trò này.”

“Không!” Charles từ chối ngay. “Cậu biết mình không thể nói dối, George.”

Charles đang vô thế để tránh một con Stymphalian tấn công bất chợt thì Jimmy bỗng nhảy lên trước mặt anh, chắn ngang toàn bộ màn hình.

“KHÔNGGGG JIMMY!” Charles khóc thét khi mấy chữ ‘YOU LOSE’ hiện lên trên màn hình.

Nhưng Jimmy chỉ làm lơ anh; nó vẫn ngồi đó, đè lên bàn phím trong khi liếm sạch mặt với cái măng cụt của mình.

“Khứa nào là Jimmy vậy?” Lando cười ngặt nghẽo thông qua tai nghe của anh như một con sóc bị say cà phê.

“Một trong mấy con mèo của Max.” Charles hằn học trả lời.

“Tại sao cậu lại có mèo của Max trong nhà của mình?”

“Thôi nào, còn phải hỏi à, đó phải là lượt của cậu ấy để chăm mấy đứa nhỏ trong tuần này chứ?” George để lọt một tiếng cười khẩy. “Một phần trong kế hoạch chăm sóc của họ, mình đoán thế.”

“Li dị mà không cưới.” Alex nói. “Nghe hợp lí đó, phải không?”

“Bọn này không phải một cặp.” Charles khăng khăng khi đang cố gắng trong tuyệt vọng để ngăn Jimmy không cào vào màn hình.

“Lewis và Nico đã. Và giờ đến lượt hai cậu đó.”

“Bọn này có yêu nhau đéo! Ow!” Jimmy trả đũa bằng cách cắn ngón tay anh.

“Có phải tụi mình đã quên mất chuyện gì đã xảy ra tháng trước không?” Lando không quan tâm lời phản đối của Charles. “Cậu và Max thấy nhau qua Lewis!”

“Tuyệt đối yêu nhau.” Alex đồng ý.

“Đó là một sai sót!” Giờ con mèo đang cố gắng cào cái lót chuột của anh, để lại hậu quả là một vết cào giận dữ trên đó. “Ôi, Jimmy, thôi nào!”

“Meow!”

“Mình nghĩ Jimmy cũng đồng ý với mình đấy.” Alex cười lớn nói.

“Không có đâu!” Charles gắt gỏng. Nhưng mặc kệ anh nỗ lực phủ nhận thế nào, mấy tên bạn thân của anh chỉ không bỏ qua chuyện này và cứ tiếp tục trêu chọc anh không ngừng.

Cuối cùng, sau khi họ nói lời tạm biệt với nhau, anh lại được ở một mình với Jimmy, người đang bận rộn liếm chân của mình.

“Thần chú của Lewis là một sự nhầm lẫn, tao chắc chắn đấy.” Charles nói với Jimmy. “Bố của mày không thể rơi vào lưới tình với tao, đúng không?”

Như thể Jimmy ý thức được việc gì sẽ diễn ra tiếp theo; nó dừng việc liếm chân và nhìn thẳng vào anh.

“Đúng không, anh bạn?” Charles thúc giục nó.

Jimmy quăng cho anh ánh nhìn kiểu ‘Đoán xem ông già.’ trước khi tiếp tục xông xáo trở lại với việc liếm chân của mình.

Anh bĩu môi với nó.

--

Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, làm lóa mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Charles. Anh chỉ vừa kết thúc việc làm báo cáo cho nhiệm vụ của mình và đưa nó cho Seb khi điện thoại của anh reo.

Đó là một cuộc gọi từ Max.

Charles nhăn mày bối rối. Max thường không bao giờ gọi điện; hắn chỉ gửi tin nhắn cho anh để hỏi về lũ mèo của hắn thường ngày; và chỉ thế thôi. Nên đây là một trải nghiệm mới với anh.

“Xin chào?”

“Charles.” Giọng Max có vẻ hụt hơi đôi chút. “Này, liệu tôi có đang làm gián đoạn gì không?”

“Không.” Charles cảm nhận chút âm ỉ đau từ trái tim khi anh nhận ra đã một khoảng thời gian kể từ lần cuối anh được nghe giọng của Max; anh nhớ hắn. “Có chuyện gì vậy? Cậu ổn đấy chứ?”

“Hả? À phải, tôi ổn.” Max nói. “Nghe này, ừm... có lẽ tôi sẽ không thể liên lạc được cho cậu trong một khoảng thời gian.”

“Cái gì... Tại sao?”

“Vài thứ liên quan đến nhiệm vụ của tôi,” hắn nói. “Và... tôi nghĩ tôi sẽ không về nhà vào tuần tới.”

“Cậu có chắc là cậu ổn không?” Có thể nghe được sự lo lắng trong giọng nói của anh. “Max, cậu con mẹ nó đừng có mà nói dối tôi.”

“Tôi ổn, Charles.” Điều gì đó trong cách mà Max gọi tên anh luôn đem đến sự run rẩy từ trong linh hồn của Charles. “Đừng lo lắng. Nói với tụi nhỏ là tôi nhớ chúng và tôi sẽ về nhà sớm thôi.”

‘Tôi cũng nhớ cậu,’ Charles muốn nói, nhưng “Được rồi, cẩn thận nhé. Gọi cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra,” là những gì anh đã bảo với người kia.

“Tôi sẽ.”

Max kết thúc cuộc gọi, và Charles bị bỏ lại một mình, siết chặt điện thoại trong tay.

“Tao hy vọng Max ổn.” Charles nói với Sassy tối đó. Cúi người, anh giữ tay mình gần con mèo, người đang dụi đầu của nó vào ngón tay anh. “Mèo ngoan, Sassy.”

“Meow.”

“Tao chỉ rất lo cho cậu ta,” Charles thở dài. “Giọng Max có chút mệt mỏi khi gọi đến. Tao tự hỏi tại sao...”

“Meow.”

“Cậu ta mạnh hơn tao, đúng chứ? Nên là, cậu ta sẽ hơn cả ổn thôi.”

“Meow.”

“Thấy chưa? Mày cũng đồng ý với tao.” Anh gãi vào sau tai Sassy, và con mèo bru bru hạnh phúc. “Ồ, mày thích như thế này hả?”

“Meow.”

--

Cho đến năm ngày sau, Charles không nghe được tin gì từ Max. Hoàn toàn không có gì. Anh cố gắng hỏi Seb về nhiệm vụ của hắn, nhưng thầy của anh, thật không may, cũng không biết gì về nó.

“Nhóc có thể hỏi Lewis chi tiết;” Seb đề nghị. “Nico là cộng sự của Max trong nhiệm vụ này; có lẽ cậu ta sẽ biết gì đó.”

“Ta không biết gì cả.” Đó là câu trả lời của Lewis khi anh hỏi. “Đó là một nhiệm vụ cấp S mà chỉ Nico và Max được biết về những gì bên trong. Ta chỉ biết nơi mà nó diễn ra.”

“Ở đâu vậy?”

“Đâu đó tại Siberia.” Thậm chí Charles có thể nói rằng Lewis thật sự rất lo lắng đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh của vị phù thủy tối cao. “Tôi sẽ nói cho cậu biết nếu tôi nghe được gì từ Nico.”

“Chúng ta có thể yêu cầu Bộ chi tiết về nhiệm vụ của họ không?” Charles chỉ sẽ không bỏ cuộc. “Ngài biết đấy, Toto. Ông ta chắc chắn sẽ giúp ngài.”

“Điều đó không dễ đâu. Có lẽ sẽ tốn một khoảng thời gian đấy.” Lewis nhăn mặt, nhưng vẫn gật đầu. “Nhưng ta sẽ xem ta có thể làm được gì.”

Charles dứt khoát gật đầu.

--

Charles nhận được một tin nhắn hỏa tốc từ Lewis một tuần sau ngày mà Max dự kiến sẽ trở về nhà. Anh chỉ lo vội vàng bắt lấy tờ ghi chú mà vô tình đánh thức Jimmy đang cuộn tròn ngủ trên đùi mình.

Họ đã xóa rất nhiều thứ trong tài liệu mà họ đưa ta. Toto bảo rằng thậm chí cả Bộ cũng chỉ biết rất ít về nhiệm vụ đó. Ông ấy lo rằng chỉ có Nico và Max là những người duy nhất liên quan trong chuyện này, hẳn là có việc gì đó phải làm với những di tích cổ xưa mà họ tìm được năm ngoái. Không ai thật sự biết về những di tích đó, nhưng cả cậu và ta đều biết rằng Nico là người duy nhất có thể mở được chúng vì cậu ấy là hậu duệ của một phù thủy tối cao khác. Ta đang gửi thư đến Damon Hill để hỏi xem liệu ngài ấy có thông tin gì về nó không, nhưng ngài ấy đã nghỉ hưu; có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để nhận được câu trả lời.

Ta sẽ gửi cậu bản sao của tập tài liệu và xem liệu cậu có thể giải mã được điều gì từ chúng không.

_ Phù thủy tối cao, Lewis Hamilton.

Vai của Charles chùng xuống trong sự thất vọng. Ngay sau đó, một tin nhắn hỏa tốc khác xuất hiện trước mặt anh, và nó là tập tài liệu mà Lewis đã hứa. Anh chậm rãi mở nó, và thứ đầu tiên bắt lấy ánh nhìn của anh là một bức ảnh của Nico và Max chụp trước di tích cổ xưa mà họ tìm được ở Siberia trong lần cuối họ có một nhiệm vụ cùng nhau.

Ngón cái của anh vô thức vuốt ve gương mặt tươi cười của Max trong bức ảnh.

Như thể biết rằng người trong bức ảnh là bố của mình, Jimmy hăm hở dụi đầu của nó vào cạnh của khung ảnh. Charles mỉm cười vì điều đó, mặc kệ mọi thứ.

“Tao biết, tao cũng nhớ cậu ta.”

Jimmy liếm ngón tay anh.

--

Seb biết anh đang căng thẳng, vậy nên y gửi Charles vào một nhiệm vụ khác, và lần này là với Carlos.

Đó là một nhiệm vụ ngắn hai ngày ở Ai Cập, đòi hỏi họ phải vật lộn với một con Nhân sư khó ở đang nổi khùng vì bệnh dị ứng bọ cánh cứng. Con Nhân sư làm anh nhớ tới Jimmy và Sassy bởi cách nó liếm chân mình sau khi Carlos thành công xoa dịu làm nó bình tĩnh. Thật sự rất dễ thương.

Khi anh lên giường vào tối đó, anh không thể ngừng nghĩ về Max. Đã vào khoảng một tháng kể từ ngày mà cậu ta rời đi, và vẫn vậy, không tin nhắn, không cuộc gọi, không gì cả.

Trên chiếc giường khác cạnh anh, Carlos đang phấn khởi kể lại những gì đã xảy ra hôm nay cho Lando, người đang cười khùng điên như một con linh cẩu bên kia đầu dây điện thoại. Họ có vẻ yêu nhau đến phát bệnh và điều đó bắt đầu khiến Charles ghen tị.

“Nhưng anh vẫn ổn đúng chứ? Không bị thương?” Lando xem chừng rất lo lắng, nhưng Carlos nhanh chóng an ủi cậu ta.

Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Charles cảm thấy một chút bồn chồn về sự thật rằng bản thân không có một ai để gọi, để làm phiền, hay hỏi xem nhiệm vụ của họ thế nào sau một ngày dài làm việc.

“Không có gì mà anh không thể giải quyết cả. Đừng lo lắng.”

“Anh chắc không-”

“Mình cũng ổn. Cảm ơn vì đã hỏi Lando.” Charles cắt ngang.

“Ồ? Ồ! Charles phải không? Để em nói chuyện với cậu ấy!”

“Mình đây, bề tôi hèn mọn của ngài, thưa chúa tể.” Charles lầm bầm khi Carlos bật loa trên điện thoại để họ có thể nói chuyện và nghe được lẫn nhau. “Sao cậu không ngủ đi, đồ ngốc?”

“Fernando muốn mình hoàn thành cho xong bản báo cáo nhiệm vụ của ông ấy,” Lando khóc lóc. “Mình con mẹ nó không phải thư kí của ổng! Đây là lao động không công!”

“Đừng lo lắng, em yêu.” Carlos nói. “Anh sẽ nói một lời với Bộ.”

“Một lời?” Lando đòi hỏi. “Một lời?!”

“Nhiều lời, nếu điều đó khiến em vui?”

Lando cười khúc khích. “Em yêu anh. Cưới em nhé. Soy lago.”

“Được rồi hai người!” Charles bất thình lình thông báo. Anh không thể nghe Carlos và Lando âu yếm lẫn nhau thêm một giây nào nữa. “Chúc ngủ ngon. Mình sẽ đi ngủ bây giờ.”

Anh nhắm mắt khi Carlos dịu dàng thì thầm lời tạm biệt với Lando.

--

Đêm đó Charles mơ về Max.

Max đang vỡ vụn trước mắt anh. Anh đang mất hắn. Anh sẽ nhìn hắn chết như khi anh nhìn cái chết tìm đến những người khác, như khi anh nhìn bố mẹ mất, và không có gì anh có thể làm để giúp họ.

Ở lại, Max.

Max đang rời đi, và Charles hiểu anh lại phải học lại cách để tồn tại trong một thế giới mà không có một người mà anh yêu.

Làm ơn ở lại với em.

Khi Charles thức dậy, anh biết mình đã hét lên vì Max.

--

Charles ngồi xuống trước chiếc piano của mình trong khi Jimmy và Sassy đều nhìn anh với sự mong đợi.

Anh chần chừ nhấn một ngón tay lên phím đàn và co người khi nó đập vào nốt nhạc.

“Đã lâu lắm rồi; cho tao nghỉ một lúc.” Anh rên rỉ với Sassy khi nó tức giận khè anh.

“Meow,” Jimmy kêu, và Charles xem đó như một lời khen để nhấn thêm vài nốt nhạc khác.

Anh hít một hơi thật sâu sau đó lướt những đầu ngón tay. Và anh bắt đầu chơi piano.

Jeux d’eau. Anh nhớ lần đầu papa dạy anh chơi bản nhạc này. Charles năm tuổi vào lúc đó, trẻ con và phấn khích để thử mọi thứ mà anh có thể. Charles chơi, và anh chơi cho những năm tháng cuộc đời mà cha mẹ anh đã sống. Ngón tay anh nhẹ nhàng nhảy múa trên những phím đàn, từ nốt này đến nốt khác. Nếu như anh khép mắt, anh có thể thấy những gương mặt của cha anh, của mẹ anh, của cha đỡ đầu, của anh em anh, và Max. Và anh chơi vì tình yêu của anh cho họ.

Khi anh hoàn thành bản nhạc, anh cúi nhìn để thấy cả Jimmy và Sassy đang chậm rãi nhìn anh.

“Tao đã dừng chơi từ sau khi cha mẹ mất.” Charles nói với chúng. Những ngày này, anh nhận ra sẽ dễ dàng cho mình khi nói chuyện với mèo hơn là với loài người. “Tao mất mọi thứ trong một đêm--cha mẹ tao, gia đình tao, nhà của tao. Nhưng sau đó Max đã nói rằng cậu ta không thể hình dung được một tao sống một cuộc sống mà không có piano. Tao đã bảo cậu ta là đừng có lố bịch thế, và cậu ta đã mắng vào mặt tao rằng một ngày nào đó tao sẽ hối hận.” Charles nhìn xuống những ngón tay mình. “Tao đoán cậu ta đã đúng.”

Jimmy đáp lời anh bằng một tiếng meow lẫn trong sự ồn ào khi Sassy nhảy lên và đáp xuống ngay trên những phím đàn, tạo ra những âm thanh ngẫu nhiên của nốt nhạc.

“Tao thật ngốc,” Charles nhẹ thì thầm, “Tao yêu Max. Ôi Chúa ơi. Tao thật sự rất yêu Max. Câu thần chú đã đúng.”

Sassy phát ra một tiếng rít trơ tráo, ve vẩy đuôi của nó trước mặt Charles.

Charles hắt hơi không lâu sau đó.

--

Hai tháng kể từ khi Max rời đi, và Charles gần như rơi vào cơn phẫn nộ với sự thống khổ.

Anh đã luôn biết điều này có thể xảy ra. Là một phù thủy, Charles hiểu rằng công việc của mình có thể rất nguy hiểm và bất kì ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào nếu có gì đó xảy ra không đúng với kế hoạch trong suốt nhiệm vụ. Nhưng dẫu vậy, suy nghĩ về việc sẽ không thể gặp lại Max mãi mãi khiến ruột gan anh quặn thắt, và anh buộc phải tránh xa đống giấy tờ của mình trước khi vô tình vứt hết chúng.

Charles không muốn di chuyển, nên anh phải làm sạch phần đồ thừa từ bữa trưa của mình xuống thùng rác bên cạnh bàn làm việc.

Seb nghe thấy anh từ phòng kế bên, và khi anh nhận thức được chuyện gì đã diễn ra, thầy của anh đã ngồi xuống cạnh anh trong im lặng khi Charles cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.

“Liệu nó có trở nên dễ dàng hơn không?” Anh hỏi Seb.

“Không,” Seb nói, và với cái búng tay của y, thùng rác của anh lại sạch như lúc ban đầu. “Nó sẽ không.”

“Làm sao mà Lewis cầm cự được vậy?”

“Cậu ta gần như đã đốt trụi cả tòa nhà của Bộ vào hôm qua.” Seb cho anh một nụ cười nhỏ. “Thì, nhóc biết cậu ta thế nào rồi đấy.”

Mặc kệ mọi thứ, Charles cười. “Typical Lewis?”

Thầy của anh bật cười lớn. “Typical Lewis.”

Charles nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy của mình. “Em thậm chí còn không có cơ hội để nói yêu cậu ấy.”

“Nếu có điều gì ta biết về Max, thì đó là cậu ta rất cứng rắn.” Seb nói. Đôi mắt y chứa đầy sự quả quyết. “Nếu nhóc thật sự yêu cậu ta, thì đừng đánh mất niềm tin.”

Đừng đánh mất niềm tin.

‘Không bao giờ, Max’ Charles tự nói với bản thân. ‘Không bao giờ.’

--

Ba tháng sau đó, Charles bảo với Seb rằng đừng đối xử với anh như thể anh là thủy tinh dễ vỡ nữa và hãy gửi cho anh những nhiệm vụ cấp cao đi.

Trải qua những ngày này giờ đã dễ dàng hơn. Một trong những điều tốt khi trở nên bận rộn là luôn có thứ gì đó cần phải làm. Luôn luôn, những hoạt động bất biến giữ cho cơn thống khổ của anh tại vị bởi vì chẳng có thời gian để cho Charles nghĩ đến Max đang ở đâu. Nói trắng ra, công việc lúc này như một sự ân xá.

Anh đụng phải Lewis trên đường khi đang đem báo cáo đến cho Seb, và chỉ bằng cái nhìn lướt qua mặt của người đàn ông lớn hơn, Charles hiểu rắng cả hai đều có cùng cái nhìn trống rỗng giống nhau.

“Lewis,” Charles gật đầu với vị phù thủy. “Ngài ổn chứ?”

Lạc lối vẫn hiện rõ trong ánh mắt người kia, nhưng Lewis vẫn gật đầu với anh. “Cũng thế.”

Charles cho vị phù thủy một nụ cười nhỏ khuyến khích mà nó thậm chí chẳng chạm được tới mắt anh.

--

Vào giữa ngày, Lando gửi cho anh một tin nhắn hỏa tốc ghi rằng, “Biểu tượng thảm bay và cảm xúc nháy mắt, dấu chấm hỏi.”

Tối đó, anh nhận ra chỉ có Lando và Alex kết nối với trò chơi trong khi George không biết đang ở đâu, điều mà thật sự rất là kì lạ.

“George đâu rồi?”

“Cậu ây đang tăng ca ở bệnh viện,” Alex trả lời anh. “Có một tình huống khẩn cấp mà cậu ấy cần tham gia vào.”

“Mọi thứ ổn cả chứ?” Charles hỏi khi anh liếc nhìn về phía Jimmy và Sassy, hai đứa đều đang bận rộn xử lí bữa tối của mình.

“Charles,” Điều gì đó trong tông giọng chậm, lo lắng của Alex khiến Charles ngọ nguậy không thoải mái trên ghế ngồi của mình. “Họ đã tìm được một vài thành viên của đội giải cứu mà Bộ cử đi vào tháng trước để theo dõi Nico và Max.”

Cả cơ thể của Charles đông cứng. Hoảng sợ tràn ngập anh như thác đổ.

“Và?”

“Họ không có người dẫn đầu⁸, đó là những gì George nói với mình.”

⁸ They have no lead

Tai anh ù đi, và nó như thể mọi thứ xung quanh anh đều dừng lại.

“Charles?” Lando lo lắng hỏi; thật không giống cậu ta. “Cậu ổn chứ?”

Charles hít một hơi thật sâu.

“Tất nhiên, mình ổn.” Anh nói, và bằng cách nào đó nó khiến cả Jimmy và Sassy đều quay đầu ngước nhìn anh một cách cẩn thận. “Sao lại không chứ?”

--

Năm tháng trôi nhanh như thổi, và mới đó đã đến ngày đông.

Tuyết đang rơi rất dày bên ngoài, nhưng bên trong căn nhà nhỏ của anh, không khí vẫn ấm áp như mật ong. Charles đang suy nghĩ về việc thay đổi vị trí bên trong phòng khách bởi vì Jimmy và Sassy cứ thích trốn bên dưới sofa để tìm kiếm một chỗ ấm áp để ngủ. Có lẽ anh nên di chuyển sofa lại gần một chút với lò sưởi. Nhưng như vậy có nguy hiểm cho tụi mèo không?

Jimmy bật ra một tiếng rít, và Sassy cắt ngang nó với một tiếng meow lớn.

“Jimmy, dừng ngửi mông anh của nhóc lại.” Charles nói mà không nhìn vào tụi mèo. Ánh mắt anh vẫn dính chặt vào chiếc ghế sofa, tưởng tượng xem nó sẽ trông như thế nào nếu anh thay đổi màu sắc từ màu xanh sẫm thành màu xanh lá, bạn biết đấy, để hợp với không khí Giáng sinh.

Thôi thì chẳng mất gì nếu thử cả.

Chỉ khi Charles vừa chuẩn bị nhẩm câu thần chú, anh bị giật mình bởi tiếng chuông cửa bất thình lình kêu lên.

Charles rên rỉ trong sự khó chịu khi đi đến trước cửa nhà và vặn tay nắm cửa, sẵn sàng tuôn ra tất cả những từ tục tĩu bằng tiếng anh mà anh biết vào mặt bất kì tên nào dám làm phiền ngày nghỉ của mình.

Nhưng những gì xảy ra ở chiều ngược lại khiến anh hoàn toàn nín lặng. Và trong một khoảnh khắc Charles tự hỏi có khi anh đang mất trí rồi.

“Giáng sinh an lành, Charles.” Max nói, mỉm cười buồn bã. Hắn đứng trước mặt anh, với đôi tay đút vào túi quần jeans xấu xí, bó sát của hắn. Hắn có hai vết sẹo mới trên mặt, và cái lớn nhất chạy theo đường chéo từ trên lông mày, sượt qua một vết da trầy sần sùi trên đồng tử, xuống má hắn. Lần trước ở đây hắn có một mái tóc dài, nhưng Max lúc này tóc đã cắt ngắn đi và phần tóc bên đã được cắt sát. Môi của hắn nứt nẻ bởi vì không khí lạnh, nhưng hắn vẫn nguyên vẹn. “Hoặc không?”

Max, Max của anh, vẫn còn sống và hoàn toàn nguyên vẹn và vẫn còn hô hấp đứng trước mặt anh.

“Max?” Charles bật thốt, và anh yếu ớt nhận ra sự thật là Jimmy và Sassy đều đang kêu meow thật lớn vào anh bên trong nhà.

“Chào mấy đứa.” Max chào chúng khi anh cúi người để ôm lấy lũ mèo thật chặt. “Xem ba nhớ mấy đứa thế nào này.”

Charles không thể rời ánh nhìn của mình khỏi hắn, quá sốc thậm chí để hít một hơi thở nhỏ.

“Max,” anh thì thầm. Charles có thể cảm nhận được những giọt nước mắt khi anh cố gắng để ngăn mình khóc. “Cậu vẫn còn sống.”

“Tôi đây.” Max nói. Có một sự gấp gáp trong hơi thở của hắn; hắn đang nhìn vào Charles như thể hắn không biết anh sẽ phản ứng như thế nào với sự xuất hiện đột ngột của mình. “Tôi còn sống và rất tốt.”

“Tôi-” Từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng anh. Charles vẫn cảm thấy không tin được khi nhìn thấy Max như thế này, bằng xương bằng thịt. Đã bao lâu kể từ lúc anh chờ đợi hắn xuất hiện trước cửa nhà anh như thế này? Bao nhiêu đêm anh thiếp đi mà không biết liệu Max có còn sống hay không? Nỗi đau mà anh phải chịu đựng, nỗi khao khát mà anh buộc phải chôn chặt trong trái tim mình?

Jimmy và Sassy nhảy xuống khỏi tay Max và thúc đầu vào chân Charles như muốn nói, ‘Đi đi, cho anh ấy một cái ôm,’ nhưng cả hai chân anh vẫn như dính chặt xuống sàn nhà.

“Tôi xin lỗi,” Max dịu dàng nói. “Bọn tôi bị tập kích; có khoảng mười hai người của chúng, và chúng tôi chỉ có hai. Tất cả những gì bọn tôi có thể làm là bỏ chạy, nhưng bọn chúng vẫn bắt kịp. Tôi không chắc bọn chúng đã nhốt bọn tôi trong bao lâu, nhưng đó là lí do tại sao bọn tôi không thể liên lạc được với bất kì ai từ Bộ. Nico và tôi đã rất may mắn mới thoát được, nhưng nó không thể diễn ra mà không phải chiến đấu. Tôi đã bị đánh trúng bởi một lời nguyền trong một trận chiến, và thành thật, nếu đó không phải là Nico, có lẽ bây giờ tôi đã trở thành người ra đi rồi. Nhưng này, ít nhất họ sẽ làm lễ phong danh hiệu phù thủy tối cao cho tôi sớm như tôi muốn.”

“Nhưng cậu không phải một người ra đi.”

Max lắc đầu. “Không, không phải.”

Charles cắn đôi môi run rẩy của mình.

“Khi tôi bị nhốt, cậu là người duy nhất tôi có thể nghĩ về.” Max tiếp tục. Charles tìm kiếm khuôn mặt hắn với đôi mắt lấp lánh. Thậm chí sau tất cả những chuyện này, Max vẫn trông rất đẹp trai. Tóc của hắn vẫn rối nhùi, và đôi mắt hắn rực sáng một màu xanh của bầu trời ban mai-- sắc xanh mà Charles yêu thích. “Cậu là người duy nhất giữ tôi tiếp tục tiến lên, Charles.”

Anh không chắc ai là người chạm vào ai trước; chỉ một giây sau đó anh đã trong vòng tay của Max và nức nở khi trái tim anh thổn thức.

“Cậu không cần phải nói xin lỗi.” Charles thì thầm, giữ hắn thật chặt, như thể anh sợ Max sẽ biến mất nếu anh buông ra. “Em yêu anh. Đó không phải là vấn đề nữa. Em yêu anh. Anh vẫn còn sống; đó là tất cả những gì em cần, Max. Anh nghe không?”

Max gật đầu với một nụ cười và nói, “Anh cũng yêu em.”

Đó là tất cả những gì cần cho Charles tựa vào và hôn Max. Cách mà môi họ ghì chặt vào nhau vừa mãnh liệt vừa êm dịu, và anh sẽ không buông ra cho đến khi anh cảm thấy đã bù đắp đủ cho khoảng thời gian mà họ đã bỏ lỡ nhau.

Jimmy và Sassy đang quay vòng phấn khích xung quanh chân họ, như thể tụi nó có thể cảm nhận được tình yêu họ dành cho nhau. Nếu không phải vì cả hai, Charles nghĩ; anh sẽ không bao giờ có thể cảm nhận bất kì điều gì thế này.

Khi họ buông ra, ngón cái của Max lướt qua xương gò má anh, và Charles run rẩy. Đã rất lâu kể từ khi có ai đó hôn anh khao khát và cảm xúc như thế. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Charles cảm thấy trái tim anh mở cửa, cho phép bản thân được cảm nhận cái chạm của tình yêu một lần nữa.

“Anh về rồi, Charles.” Max nói, thì thầm từ tai qua tai. Max đẹp trai và dũng cảm và mạnh mẽ của anh.

Charles tựa trán của họ vào nhau, trái tim anh đong đầy tình yêu. Và anh mỉm cười.

“Mừng anh về nhà, Max.”

Admin

Hợp tác truyền thông, quảng cáo (0965.23.2222)